TRƯA EM KHÔNG VỀ
Trường mở lớp bán trú
Trưa em bận không về
Anh một mình với bếp
Cơm bữa sống bữa khê
Con tìm đường sơ tán’
Đứa nhà bác , đứa dì
Anh thương Mèo, thương chó
Bấm bụng chẳng dám đi
Đã mấy lần anh thử
Làm lữ khách qua đường
Ngồi quán cơm góc phố
Canh mặn , cá nhiều xương
Thôi đành mong chiều đến
Ngồi giúp em nhặt rau
Bữa cơm chiều ấm cúng
Nhờ tay em nhiệm màu
Trường mở lớp bán trú
Trưa em bận không về
Bốn góc nhà trống trải
Ngày hóa dài lê thê
1997
Advertisements
Như Mai
13/05/2011 at 2:59 sáng
Em xem mấy bài chị post trước đây mới biết tác giả của những bài thơ hay này là anh của chị. Cảm ơn chị nhé.
Nguyễn thị Phương Lan
13/05/2011 at 7:57 sáng
Chị cũng rất cảm ơn em đã chia sẻ cùng chị nhé
ha linh
11/05/2011 at 11:33 chiều
Chị qua xem hoa lạ, nhanh nhé!
Nguyễn thị Phương Lan
12/05/2011 at 2:37 sáng
Lại có hoa mới hả em , chị sang ngay đây
duyhen
11/05/2011 at 11:26 sáng
tho hay, su that bao gio cung gian di va dang yeu co PL nhi!
Nguyễn thị Phương Lan
12/05/2011 at 2:34 sáng
Bài thơ này gần gũi với nhiều người phải không cháu ,Trong cuộc sống đầy rẫy sự khó khăn , bon chen này đa số gia đình có khung cảnh như thế , nhất là các gia đình trẻ
trà hâm lại
11/05/2011 at 10:52 sáng
Văn là người , tiếc rằng đã không được diện kiến anh Cương và không chừng đã mất đi một tri kỉ trong đời ?
Mô
11/05/2011 at 1:50 chiều
Nếu anh Cương còn sống thì chắc sẽ là bạn tâm giao của anh Trà thiệt đó. Mô cảm giác hình như hai người tính cách khá giống nhau, cương trực, thẳng thắn nhưng rất dễ rung động trước cái đẹp và cái bi ai của cuộc đời!
Nguyễn thị Phương Lan
12/05/2011 at 2:31 sáng
Bác Trà @ : Nếu bác mà gặp anh Cương thì biết đâu sẽ thành tri kỷ thật , anh ấy ngay thẳng và rất quý trong tình cảm như cậu Mô đã nói
Hà Bắc
11/05/2011 at 5:20 sáng
Anh Cương viết thơ tài hoa quá, đọc thơ cứ như một lời tâm sự, rất tình cảm và gần gũi với đời thường. Anh Cương thật là giàu tình cảm chị nhỉ.
Nguyễn thị Phương Lan
11/05/2011 at 6:48 sáng
Thơ cũng biểu lộ tính cách mỗi người , đúng như em nhận xét , em thật là nhạy cảm
Hà Bắc
12/05/2011 at 6:14 sáng
Cảm ơn chị.
Anh Cương ra đi nhưng tình cảm của anh vẫn luôn gửi lại, tác phẩm của anh sẽ để lại cho gia đình, bạn bè, người thân và trong lòng bạn đọc những tình cảm thật là ấm áp chị ạ
Nguyễn thị Phương Lan
12/05/2011 at 7:06 sáng
Câu thơ ở lại là câu thơ đi vào lòng người , là những gì người đọc thấy được ở đó sự đồng cảm và sẻ chia phải không em
Đồ Trọc
11/05/2011 at 3:16 sáng
Tôi thế mà may hơn bác Cương vì biết nấu cháo bằng nồi cơm điện. Vả lại chắc tôi gốc Tầu nên thích ăn cháo. Cứ làm một nồi ăn cả ngày thoải mái , chả phải chờ phải đợi gì. Nhưng như thế thì cái tình gia đình nó cũng nhạt đi bác nhỉ?
Nguyễn thị Phương Lan
11/05/2011 at 6:47 sáng
Hồi đó chưa có nồi cơm điện , bếp ga cũng chưa có bác ạ .
Chắc bác sợ bà chị vất vả nên hay tự lực cánh sinh như thế
Đồ Trọc
11/05/2011 at 12:58 chiều
Không phải thế đâu bác ạ! Khi sống một mình thì thế, chứ cơm gia đình thì tôi nấu khá ra phết đấy. Cơm toàn thành cháo thôi! 😀
Nguyễn thị Phương Lan
12/05/2011 at 2:35 sáng
Bác giỏi thật , chắc bác gái gắn rất nhiều bội tinh cho bác .
huongbuoi
11/05/2011 at 2:27 sáng
Cô có nghĩ là xuất bản tập thơ của Bác Cương ko? nếu có tặng cháu một quyển nhé.. Cháu sẽ tới tận nhà để lấy. Thơ của Bác Cương dung dị mà sâu sắc, tình càm quá Cô à… Cháu thích lắm.
Nguyễn thị Phương Lan
11/05/2011 at 2:52 sáng
Lúc còn sống bác Cương đã xuất bản tập thơ này rồi cháu ạ , cô chỉ còn lưu trong máy tính nữa thôi , thỉnh thoảng cô treo lên đây cháu xem cũng được nhé
huongbuoi
11/05/2011 at 1:40 chiều
dạ vâng. cô treo thường xuyên nhé. 🙂
Nguyễn thị Phương Lan
12/05/2011 at 2:35 sáng
OK cháu
ha linh
10/05/2011 at 11:36 chiều
em cảm phục tình yêu của anh Cương quá chị à!
Nguyễn thị Phương Lan
11/05/2011 at 1:55 sáng
Anh Cương yêu những con vật nuôi lắm , anh ấy cứ xưng Ba và gọi chúng là con , khi anh mất mấy con vật cứ ủ rũ mãi em ạ
ha linh
11/05/2011 at 10:02 chiều
em nghĩ như vậy là logic với những gì em cảm nhận về anh ấy.
Em nghĩ anh Cương vẫn giữ được tâm hồn mình vậy qua những đắng cay bon chen của cuộc sống thì hiếm lắm!
Nguyễn thị Phương Lan
12/05/2011 at 2:36 sáng
Cho dù thế nào thì cuộc sống vẫn tiếp diễn em à