Ngày xưa mẹ bày dạy các con
Biết lễ nghĩa , ôn hòa, ngay thẳng
Sống tự trọng không đua đòi chúng bạn
Đói cho sạch mà rách cho thơm
***
Mẹ vui lòng vì các con rất ngoan
Không bao giờ làm phiền lòng mẹ
Nay mẹ dặn thêm điều này nhé
Đi làm về nhớ mua chiếc quạt nan
halinhnb
29/05/2011 at 9:59 chiều
Chị Lan ơi sang coi hoa hồng nhé!
Nguyễn thị Phương Lan
30/05/2011 at 3:38 sáng
Chủ nhật em lại đi du ngoạn về à , chi sẽ sang ngay
Hà Bắc
29/05/2011 at 7:58 sáng
Hôm nay có mất điện nữa không chị. Mo cau không những dùng để làm quạt mo mà cuống của bẹ cau còn làm được cái để những lúc một mình thay cho người thứ hai gãi lưng cho mình thật là sướng. Em đảm bảo ai dùng cũng thấy khoái chứ không giống với ngón tay nhựa chị à.
Nguyễn thị Phương Lan
30/05/2011 at 3:37 sáng
Nhờ hay mất diện mà quạt mo được vinh danh Hà Bắc hầy
Mô
29/05/2011 at 7:18 sáng
Mách nhỏ với mọi người: Bữa mô nhà ai đó bị cắt điện, nếu thấy nóng nực quá thì cứ mở entry ni ra đọc là…mát 😀
Hà Bắc
30/05/2011 at 12:12 sáng
Học sinh Mô không hiểu bài. Đã mất điện rồi còn đòi mở entry. 0 điểm. Về chỗ. Hé hé hé
Nguyễn thị Phương Lan
30/05/2011 at 3:36 sáng
Thôi , chỗ thân tình , cho điểm 2 cũng được Hà Bắc ạ
cuadong2010
28/05/2011 at 7:17 sáng
Ngày nào đi làm về cũng mua một chiếc quạt nan thì nhà bác để quạt vào đâu cho hết? 😀
Nguyễn thị Phương Lan
28/05/2011 at 8:04 sáng
Làm một bộ sưu tập quạt cũng được em ạ , biết đâu chị lại nổi tiếng
duyhen
28/05/2011 at 6:11 sáng
bay gio khong co điện dễ bị điên cô nhỉ!
Nguyễn thị Phương Lan
28/05/2011 at 8:05 sáng
Khổ nhất là mất điện cháu ạ , nhất là nhà lại có các cháu nhỏ
levinhhuy
27/05/2011 at 2:00 chiều
Hi hi, câu kết hạ bút bất ngờ đến là khéo tuyệt, vu vơ mà lại… vi vu! 😀
Nguyễn thị Phương Lan
27/05/2011 at 11:43 chiều
Bắt đầu bằng sự mãn nguyện , nhưng câu kết lại vu vơ bằng một nỗi đau , bất lực không thể vượt qua em ạ
huongbuoi
27/05/2011 at 10:50 sáng
Nhà cháu hay dùng quạt mo, nếu cô thích hôm nào cháu về cháu gửi vô Vinh ít cái dùng chơi. hiii
Nguyễn thị Phương Lan
27/05/2011 at 11:41 chiều
Cháu thấy không , tuổi trẻ phấn đấu đến đâu rồi vẫn không bước qua chiếc quạt nan , hay quạt mo được , buồn quá
trà hâm lại
27/05/2011 at 6:03 sáng
Bà ngoại dí dủm ghê.
Nguyễn thị Phương Lan
27/05/2011 at 11:40 chiều
Hài hước bởi sự phi lý bác ạ , những tưởng con cái phấn đấu để bước vào đời thênh thang vậy mà vẫn không bước qua được chiếc quạt nan
Hà Bắc
27/05/2011 at 5:31 sáng
Thế vẫn chưa mua máy tích điện à chị ơi.
Bài thơ rất thực tế, ý nghĩa và rất hay chị ạ.
Nguyễn thị Phương Lan
27/05/2011 at 5:51 sáng
Nó thực tế bởi hiện tại ta phải chấp nhận trường kỳ kháng chiến với chiếc quạt nan .
Hôm trước có chú đến chỉnh máy điều hòa cho nhà chị , chú ấy bảo nên mua máy phát điện hơn vì thế đang phân vân em ạ
ha linh
28/05/2011 at 12:57 chiều
nghĩ xã hội sao đi ” lộn quanh” chị nhỉ?
Nguyễn thị Phương Lan
30/05/2011 at 3:38 sáng
Mãi mãi thủy chung với thời kỳ đồ đá mà em
Đặng Thiên Sơn
27/05/2011 at 5:08 sáng
Nói cái quạt nan lại nhớ cái quạt mo! Tuổi thơ em nhờ cái quạt mo mà lớn đến giờ.
Nguyễn thị Phương Lan
27/05/2011 at 5:21 sáng
Nhờ gió của quạt mo mà lớn đến giờ , và đến giờ mình vẫn phải sử dụng quạt mo em hầy
THÁI VŨ
27/05/2011 at 2:18 sáng
con sẽ mua cho mẹ cái quạt sạc lưu điện
tốt nhất về quê sống cho mát mẽ 🙂
Nguyễn thị Phương Lan
27/05/2011 at 5:03 sáng
Đó cũng chỉ là những cách để hóa giải tình huống thôi , khắc phục tình huống mới là điều quan trọng cháu à
ha linh
26/05/2011 at 11:53 chiều
thiết thực!
Nguyễn thị Phương Lan
27/05/2011 at 12:01 sáng
Thiết thục vì thực tế là 3 ngày nay ngày nào cũng mất điện một buổi em ạ . Những điều mình mong muốn ở con cái đều thỏa mãn , còn những gì liên quan đến xã hội thì bó tay , đành hóa giải nó bằng chiếc quạt nan vậy
ha linh
27/05/2011 at 11:06 sáng
đúng rồi, mình phải điều chỉnh cho thích hợp thôi,nếu k sẽ mệt mỏi lắm
Nguyễn thị Phương Lan
27/05/2011 at 11:45 chiều
Đành thế thôi em à
Trần Phan
26/05/2011 at 11:24 chiều
Còm phát cho mẹ, cho quạt nan và cho cả tình yêu:
Quạt nan như lá
Chớp chớp lay lay
Quạt nan mỏng dính
Quạt gió rất dày
Gió từ ngọn cây
Có khi còn nghỉ
Gió từ tay mẹ
Thổi suốt đêm ngày
(trích: Gió từ tay mẹ, Vương Trọng (?))
Nguyễn thị Phương Lan
26/05/2011 at 11:57 chiều
Thời buổi này bố cũng phải biết dùng quạt nan đấy nhé , mà con gái là hay theo bố lắm đấy , sau này em đi làm về nó cứ lẽo đẽo theo sau hỏi :’Bố ơi , bố có nhiều Phong Lan đẹp quá , sao bố chăm hoa giỏi thế ? nhưng con thấy Phong Lan của bố không đẹp bằng Phương Lan bố ạ .
Cảm ơn em đã để lại bài thơ rất hay về chiếc quạt nan
duyhen
28/05/2011 at 6:10 sáng
hay he
Nguyễn thị Phương Lan
28/05/2011 at 8:06 sáng
Bé Ngọc Hân chắc cũng bi bô rồi , vui cửa vui nhà lắm đó
Trần Phan
26/05/2011 at 11:21 chiều
Tem vàng chóe!
Nguyễn thị Phương Lan
26/05/2011 at 11:54 chiều
Đích thị là vàng